第4章 姜雨柔气傻了
nhiên nhi tựu tại Khương Vũ Nhu thính trứ Diệp Lương tâm thanh thì hậu tu tiên ngữ âm bao trang bức ngữ âm hoàn một hữu kết thúc
【前世的本尊也不是没有回过地球,但可惜的是……地球上再也没有故人的消息了,可悲,可叹。】
thính đáo giá thanh âm hoàn tại nghi hoặc Khương Vũ Nhu tự hồ cảm giác tự kỷ hựu phảng phật thân lâm kỳ cảnh nhất dạng
这声音,让她太有代入感了。
她仿佛看到了一个人孤独的在宇宙之中旅行五百年,然后猛然回首,地球早已物是人非,故人的消息已成昨日黄昏,再也不见……
父亲,母亲,还有亲人,朋友,全都没了。
此刻的她,不由得流下了几滴眼泪。
虽然不知道是不是真的,但是,至少现在听着这心声中的悲凉之感,她已经开始流泪了。
她其实还是挺多愁善感的。
再加上,这心声还有特效音,带着BGM。
若这心声是真的,那,他过得得有多苦啊。
tha bất cảm khán Diệp Lương phạ tha chú ý đáo tự kỷ nhãn lệ
只得将目光向着外面看去。
【五百年后,我恐怕是唯一的地球人了,地球再也没有别人了。】
Khương Vũ Nhu thập yêu nhĩ thị ngũ bách niên hậu duy nhất địa cầu nhân ngũ bách niên hậu địa cầu chẩm yêu mạ
五百年后,我是不是死了?
好慌啊——!!!
等等……
TMD,现在地球人谁能活到五百年后啊,五百年后我肯定已经死了啊。
装逼的话听多了,我人都跟着傻了。
可是……
一想到五百年后,一个人孤独的站在宇宙之外,看着没有了地球人的地球,默默叹息,或是深情怀念。
那得有多寂寞啊。
他……他真的是这么凄苦之人吗?
tựu tại Khương Vũ Nhu ám tự cảm động thì hậu
突然,修仙语音包的声音再次响了起来。
【五百年后,我已是七玄仙尊,本该可以渡劫成仙,超脱宇宙。】
【都怪身边这个蠢女人,罪不可赦,竟成了本尊的心魔。】
【心魔劫一来,本尊的内心深处居然总是这个女人对我不屑的样子,顿时灰飞烟灭。】
【哼……好在。】
【这一世,我对她的感情却已经完全没有了,大概,前世的我,就是差跟她再见一面,让她知道,现在的本尊已经看不上她了,以此来解除心魔吧——!】
【这一世,我的心魔,一点也没有了,修仙之途,将一路无阻。】
【这个蠢女人,我不会再为她心动半分。】
Khương Vũ Nhu
thử khắc Khương Vũ Nhu chỉnh cá nhân úc muộn tương đầu hướng trứ thiên hoa bản ngưỡng khứ
一副生不如死的样子。
我TM,你一口一个蠢女人是什么意思?
我到底哪里蠢了?!!!
我有这么恶劣吗?!!!
Vũ Nhu muội muội chẩm yêu
khán Khương Vũ Nhu giá cá dạng tử Diệp Lương bất do đắc nghi hoặc đạo
“是哪里不舒服吗?”
【呵呵,这蠢女人,又想用犯傻的方式来故意吸引本尊,he~tui——!】
“噗——!!!哈哈哈哈……”
giá nhất khắc Diệp Lương soa điểm nhất khẩu phún xuất lai
TMD,笑死,这修仙语音包是来搞笑的吗?
nhi Khương Vũ Nhu thính đáo na tu tiên ngữ âm bao hựu khán trứ diệp lương na diện thượng khán khởi lai hảo tượng thị tại quan tâm thực tế thượng khước thị nhất kiểm tự tiếu phi tiếu cổ quái dạng tử
她当场气傻了。
tha nộ bất khả át trừng trứ Diệp Lương
这个男人,这个男人,气死她了——!!!
giá nhất khắc Khương Vũ Nhu khán trứ nhãn tiền Diệp Lương bất do đắc kiểm bì chân trừu súc ám tự giảo nha thiết xỉ
可是,越是这样,她就越是提醒自己,冷静——!
若是不冷静,让他知道自己能听到他的心声,就全完了……
以后他肯定会有所防备了。
忍一时越想越气,退一步,越想越亏。
最终,她险些把自己憋出了内伤,才开口说道:
“没什么。”
说着,她郁闷的把头偏向一边。
khán trứ tha giá phó dạng tử Diệp Lương thảo cá một thú
【对,就是这样,对本尊欲擒故纵,待本尊对你稍有好感,你就迫不及待的显露出你高傲的本性,本尊还会上你的当吗?】
此时,修仙语音再次响起。
Diệp Lương ám tự thổ tào
好家伙,这修仙语音到底是把姜雨柔当成是一个什么样的设定了。
thuyết chân Khương Vũ Nhu dã thái thảm ba
自己跟她才第一次见面,感觉这修仙语音包对她恶意满满啊。
幸好她听不到,恐怕,现在要气死了吧。
哈哈……真的抱歉,抱歉。
Khương Vũ Nhu bão nhĩ muội khiểm
有本事你当面说出来——!!!
TMD,合着怎么都是你有理是吧?
我就是恶贯满盈了的臭女人?服气了——!!!
giá đoản đoản thì gian Khương Vũ Nhu cảm giác tự kỷ dĩ kinh kinh yếu khí đắc hồn phi phách tán
等下自己一定要让他看看自己的厉害——!!!
此时,两人已经来到了茶楼套间面前。
“这里就是我包好的套间了。”
Khương Vũ Nhu cường nhẫn nộ khí tễ xuất tiếu dung đối Diệp Lương thuyết đạo
Diệp Lương ca ca thỉnh tiến ba
bất quản Diệp Lương tâm lý diện tưởng thị thập yêu Khương Vũ Nhu đô một bạn pháp đối Diệp Lương chẩm yêu dạng
nhân vi giá tất cánh chích thị Diệp Lương tưởng pháp
还没说出来呢。
你总不能因为你听到了别人的想法,就平白无故的把人暴打一顿吧?
这理由,说出来谁信啊?
这辈子没这么委屈过,可恶——!
“嗯。”
Diệp Lương điểm điểm đầu mục quang hướng trứ trà lâu sáo gian lý diện miết nhất nhãn giá thị nhất gian cổ thức phòng gian lý diện hoàn cảnh khán khởi lai thập phân nhã trí ninh tĩnh
一个身着旗袍的女子静静的站在那里,见姜雨柔带叶良进来,她对着叶良行了一礼:
“您好,欢迎叶先生。”
“……”
Diệp Lương đối tha vi tiếu trứ hồi nhất lễ
“姜小姐,既然客人已经来了,那我们可以上茶具了吧?”
na cá kỳ bào nữ tử đối Khương Vũ Nhu vấn đạo
“嗯。”
Khương Vũ Nhu điểm điểm đầu đối Diệp Lương thuyết đạo
Diệp Lương ca ca bất tri đạo nhĩ dĩ tiền hát quá trà lâu một hữu một hữu thoại ngã tựu tự tố chủ trương
“你随意吧。”
Diệp Lương thuyết đạo
“我无所谓的。”
此刻的他,一脸的随和之色。
【呵呵,故意把我约到这种地方,是想让我看看,你平时的生活格调有多高。
然后,让我有点自知之明,不要仗着家长认识就缠着你,对吧?
这点小伎俩,真以为我看不出来吗?
这都什么时代的小把戏了,还跟我玩这套?!
小丫头,你过时了——!】
Diệp Lương
Khương Vũ Nhu ách
这家伙,看出我的打算了?
好尴尬——!!!
不对——!!!
这个家伙从一开始就在乱想自己,自己有什么好尴尬的。
可恶的是他,他才该尴尬啊——!!
可恶,还说我过时了?!!
Diệp Lương thị hữu ta dam giới
……