第293章 孝心变质之初
“……”
băng sương không dấu vết lẳng lặng đứng tại Diệp Lương trước mặt, đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
说真的,她虽然有些忐忑,可是却一点也不虚。
因为她相信,叶七玄并不会真的怪她的。
虽然不知道叶七玄到底是为什么,非要拒绝她。
但是,她知道,她喜欢叶七玄,而叶七玄也喜欢她。
现在,她只是给了叶七玄一个台阶下了而已。
他还能有什么不满的?
至于他说的,三百年后,自己将成为他的养母?
呵呵,自己才不信。
因为自己已经确定了,这辈子绝对不会收养儿子——!
就算是真的有个三百年后,叶七玄出现在自己面前自己也不会收养他。
不为别的,只为了证明,自己是正确的——!!!
只要自己坚持不收养儿子,不收养叶七玄。
那他说的三百年后的事情就是假的,是不可能发生的。
他拒绝自己的理由,就变成了一个笑话了。
当然,自己毕竟高攀了他。
所以,到时自己只会给他一个台阶下,不会笑话他的。
毕竟,不管怎么说,现在自己也是他的人了嘛。
还是要给他留点面子的。
“你……你可真是——!!!”
giờ này khắc này, Diệp Lương cuối cùng từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần .
他是怎么也不敢相信。
冰霜无痕居然做了这种事情。
一体双分,这种事情,若不是遇到极大的危机,或是别的事情,恐怕就算是修仙者也未必愿意做吧。
一个灵魂撕裂成两个,对于修仙者来说并不痛苦。
但对于修行方式比起修仙者来说差得太远的武者来说,那简直就像是把一个人硬生生的撕成两半一样。
这样撕成两半,又重新合成一人……
她为了跟自己在一起,居然做了这样的事情。
Diệp Lương trong nội tâm là lại có chút trách cứ, lại có chút đau lòng.
可是,事已至此,他又怎么舍得再责备她呢?
也罢。
不过就是一抹亲情而已,将他转化成爱情,又有何防?!!
看着眼前的冰霜无痕,看着她那张自己曾经十分尊敬的脸,他最终还是把无奈的话都缩回了嘴里。
最后,只剩下一句:
“你……真是让我……不知道该怎么说了。”
这样说着,他缓缓上前,伸手将冰霜无痕给抱在怀里。
“……”
cảm thụ được Diệp Lương ôm ấp hoài bão, băng sương không dấu vết nao nao.
随即,她的唇角缓缓的上扬了起来。
“你接受我了。”
nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Lương , đối với hắn vấn đạo.
“不然呢?”
Diệp Lương vươn tay ra, tại trên mặt của nàng nhẹ nhàng bóp một cái, lập tức nói:
“未来的事情,我可比你清楚,我要提醒你,既然你现在做了这种事情,那哪怕未来你想要后悔,我也不会同意的,你明白吗?”
“我不会后悔的。”
băng sương không dấu vết cũng không tin tưởng Diệp Lương nói tới liên quan tới chuyện tương lai, hơn nữa......
就算他说的是真的,那又怎么样?
自己绝对不会成为他的养母的。
哪怕自己真成了他的养母,自己又有什么好担心的?
若真有这种事情,那自己一定要好好教教他,什么叫听爸爸的话。
“……”
nghe vậy, Diệp Lương khẽ thở một hơi.
他放开了冰霜无痕,将手向着自己的眉心点了一下,又向着七玄仙宫的主殿方向指了过去。
chỉ thấy một khỏa quang cầu từ Diệp Lương giữa lông mày bay ra, trực tiếp hướng về kia chủ điện bay đi.
光球落在了主殿之中,下一刻,主殿里面升起了一股神圣玄光,将整个主殿都罩得神圣异常。
“这是我的所有修行之法,我的所有功法都是针对我创造出来的,所以对我而言,是世间最完美的功法。”
他对冰霜无痕解释道:
“但是,因为人与人之间是不一样的。
这些功法对别人而言,却相当于错漏百出,别人想要修行我的功法并不是不行,但威力却可能降低千百倍,甚至还比不上普通的功法。
我将我的功法放在这里,并不是想让你学习我的功法,是想让你通过我的功法,来领悟出属于你的功法。
“如果是你的天赋的话,应该可以做到这种事情的。”
他本来可以放一些比较大众化的功法,那种不管是谁来修炼,都能有所成就的功法。
可是。
大众化的功法,少则千年,多则万年,有那么长的时间,还不如照着自己的功法,领悟出属于她的功法。
如此一来,日后冰霜无痕的成就肯定也不会差的。
“嗯。”
冰霜无痕点了点头,认真说道:
“我会好好领悟的——!”
nàng có thể cảm giác được, Diệp Lương trong giọng nói nghiêm túc.
或许,他真的要离开了也说不定。
虽然不知道他为什么要离开,但是,她也知道,他确实不是这个世界的人。
từ Diệp Lương tu tiên giọng nói bao trong giọng nói, băng sương không dấu vết nghe được rất nhiều tin tức.
可惜的是,这些信息有些前后矛盾,逻辑不清。
所以,她最终还是选择了她愿意相信的那部分。
至于她不愿意相信的部分,呵呵,就当听着玩了。
反正她是不会当叶七玄的养母的。
三百年的时间,她就要一个人呆在这里了。
三百年后,她一定会给叶七玄一个天大的惊喜的。
“对了……”
Diệp Lương còn nghĩ giải thích băng sương không dấu vết một ít chuyện, thế nhưng là, sau một khắc, thần sắc của hắn đột nhiên biến đổi.
“不好——!!!”
“怎么了?!”
gặp Diệp Lương thần sắc mãnh biến, băng sương không dấu vết liền vội vàng hỏi.
“海蓝城出事了……”
Diệp Lương nhíu mày, nhìn phía dưới, đối với băng sương không dấu vết nói.
“什么?!”
闻言,冰霜无痕也是露出了几分紧张之色。
虽然她现在已经嫁给叶七玄了,但她的娘家可是冰家。
冰家出事,她自然会担心了。
“我出去一趟,冰家的事情,我尽量解决,若是这一趟我不能回来,那三百年之后,我一定会再出现在你面前的。
“我还要交待你的事情,全部都在主殿里面,你一定要记得看。”
thời gian cấp bách, Diệp Lương cũng sẽ không chờ băng sương không dấu vết trả lời, thân hình hóa làm một vệt sáng, phi thân lên, bay ra thất huyền tiên cung.
嗖——!!!
下一刻,流光破碎空间,向着下方飞去。
“……”
Diệp Lương như thế cấp bách rời đi, băng sương không dấu vết nếu nói không lo lắng, là giả.
但是,她知道,她担心也没有用。
她来到天门,想要看到下方的情况。
但,这里已经什么都看不到了。
从这里看去,整个海蓝城都仿佛一个手掌般的缈小。
她看不到那里发生了什么事情。
但是,她的耳边却还回荡着叶七玄的叮嘱。
三百年,若他不能回来,那这三百年,自己就要好好的修炼,等到三百年后,自己一定要让他刮目相看。
……