第303章 叶子芊,我就是叶七玄
“好了,你们不要这么看着我嘛。”
见众女都一脸惊诧的看着他,叶良以为她们是在惊讶,他刚才明明说了要让她们成为阵眼,可是现在却没有做到。
他开口解释道:
“虽然不知道是怎么回事,但是,这个问题我一定会很快解决的。”
“……”
众女一脸无语。
好啊,看你怎么解决。
你等下回来,一定会跟大家说,想要成为阵眼,要跟你双人修行的,对吧?!!
你……你甚至,想让叶子芊来给我们做示范?
你……你也太能了吧——!!!
“ Diệp Lương , ta tin tưởng ngươi ——!”
Khương Vũ Nhu một mặt mỉm cười ( Khương Vũ Nhu , ngươi đang làm cái gì a, mau ngăn cản tên cầm thú này ), nàng rõ ràng trong nội tâm đang gầm thét, thế nhưng là cũng không biết phải hay không diễn kịch diễn tập đã quen, bây giờ thế mà một bộ không có nghe thấy diệp lương ‘ tiếng lòng ’ dáng vẻ, đối với diệp lương nói:
“就算不能成为那什么阵眼,也不要紧的,大家说,对吧?!!”
“对对,师傅,成不成为阵眼……真的不要紧,我相信师傅,不是故意逗我们的。”
Hứa Doanh Băng cũng vội vàng nói.
杨柳言:“……”
说真的,她直到现在都还没有接受得过来,在场这些混乱的关系。
做为一个普通人,她在这里可以说是最普通的了。
cho dù là so với Diệp Lương nha hoàn lữ thiên nhi, nàng cũng là muốn không bằng.
但是——!!!
她还是觉得,这有些不太对劲。
就算是修仙者,这,这似乎也有点刺激过头了吧?
难道,修仙者其实跟人的道德理念是不一样的?!!
可是,这还是太刺激了啊。
为什么我有一种兴奋的感觉?!!
唐品如自然听不到所谓的心声,她微笑着说道:
“ Diệp Lương , đã ngươi còn không có biết rõ ràng, liền chờ ngươi biết rõ rồi nói sau, không cần phải gấp gáp như thế một hồi, ngươi có lời gì muốn cùng tiểu diệp tử nói, trước hết đi nói đi, để ta làm điểm tâm.”
说着,她转身向着厨房的方向而去。
众女:……
Diệp Lương cũng không cảm thấy đây là cái đại sự gì, ngược lại các nàng lại nghe không đến chính mình đang suy nghĩ gì, a phi, là chính mình giọng nói bao đang nói cái gì.
所以,他将手一挥,带着叶子芊化做了一道流光,消失在了别墅之中。
“??”
见此情形,狼姬有些好奇的说道:
“他们是有什么事情要说啊,特地跑这么远?”
“呃……”
众女的神色又是一阵古怪。
为什么要跑这么远?
难道,真的跟自己想的一样?
不会吧,不会吧?
不会真的是自己想的这样吧,这,这有点超出自己的接受能力了啊——!!!
bên này, Diệp Lương mang theo lá cây thiên, trong nháy mắt biến mất ở lá cây thiên trong biệt thự, đi tới một cái không người trong núi sâu.
两人化做一道流光落下,将这深山里面的野兽的目光都给吸引了过来。
轰隆隆。
这里是一处天然的悬挂瀑布,瀑布上面,是清澈的泉水从上面流下来,虽然是晴天,可是这里的水流却依然很大。
Diệp Lương cùng lá cây thiên hai người rơi xuống một chỗ trên bệ đá, vừa vặn có thể nhìn thấy cái kia từ trên trời giáng xuống thác nước lớn.
“……”
此时此刻,叶子芊的面上带着几分慌乱。
nàng xem thấy Diệp Lương , muốn mở miệng, lại không biết nói thế nào.
mà Diệp Lương đồng dạng tại nhìn nàng, nhớ tới ba trăm năm trước, chính mình cùng băng sương không dấu vết tất cả đi qua, hắn không khỏi lộ ra hiểu ý nụ cười.
“三百年了,这三百年,你过得好吗?”
他对叶子芊问道。
“??!!!”
叶子芊抬起头来,眼中带着几分心虚之色。
三百年?
他是?
难道,他已经……?
不会吧,完了——!!!
“你在说什么啊?老妈我怎么听不明白?”
虽然有些心虚,但她还是假装听不懂,对叶良问道。
“呵呵,不明白?”
nghe vậy, Diệp Lương nói:
“是真不明白,还是假不明白啊,我不信你还没认出来,我,叶良,就是叶七玄——!”
“——!!!!”
果然是这样啊——!!!
叶子芊更加的心虚了,这小子,当着自己的面承认他是叶七玄,那他肯定已经去过三百年前了。
他已经知道了一切了吧。
啊这……
“你……你你这臭小子,可不要乱说,你说你是叶七玄?你占我便宜啊,找打——!!!”
说着,她还装模作样的要打叶良。
只是,她的眼睛里面,更加的心虚了。
“……”
nàng đánh về phía Diệp Lương tay, bị Diệp Lương một cái liền nắm .
bằng khí lực của nàng, bị Diệp Lương tay nắm chặt sau đó, nàng không có giãy dụa mở.
“好啊,你这女人,怎么,是真不认得我,还是假不认得我?!!”
gặp lá cây thiên không nhận hắn, Diệp Lương có chút buồn bực .
当初是谁非要追自己的?
自己不同意,她还做那么多事情,就是为了让自己同意。
可是现在,自己三百年后要跟她相认,她却不认了?!!
这世界上哪里有这么好的事情——!!!
他对叶子芊说道:
“你给我好好想清楚再回答,不然,等下我让你知道厉害,嘿嘿——!!!”
经过三百年前的事情,他对叶子芊是一点也没有那种尊敬的心思了。
他相信,叶子芊在知道他就是叶七玄之后,肯定对他也没有那种情绪了吧。
事实证明,历史是不能改变的。
不管冰霜无痕当初说得再好听,现在叶子芊还是自己的养母。
这一点,没有因为自己跟冰霜无痕在一起之后而发生改变。
所以,现在,眼前这个人,就是冰霜无痕。
她对自己的感情,肯定在知道自己就是叶七玄的那一刻就已经变了。
甚至,她说不定早就知道自己是叶七玄,只不过一直装的而已。
“呃……”
nghe được Diệp Lương mà nói, thời khắc này lá cây thiên cũng có chút sợ.
Diệp Lương đoán không lầm.
虽然在不久前,叶子芊对他还是那种养母对养子的感情。
thế nhưng là, bây giờ, nàng biết Diệp Lương chính là diệp thất huyền sau đó, đối với Diệp Lương sớm đã không còn tình cảm như vậy .
现在,该拿出尊敬的人,不是叶良,而是她……
Diệp Lương đối với nàng làm chuyện gì, cũng không tính là thất lễ.
而她,却要为自己曾经做过的事情道歉啊。
“对不起——!!!”
nàng vội vàng hướng Diệp Lương nói:
“我……我……我只是以为,现在的你,还不知道以前的事情,故意在试你的而已,真的对不起,我不该不认你,不该说那些话——!!!”
一边不怎么真诚的道歉,她一边露出了心虚的表情。
希望他不要太生气吧——!!!
自己居然做了这种过分的事情,说了这么过分的话。
“呵呵。”
看着叶子芊这么道歉的样子,叶良不由得失笑出声:
“你道什么歉,该说对不起的人是我吧,让你等这么久……虽然我不知道我之后有没有去找过你,但是,现在,我还是想说,对不起……”
说着,他将自己的脸向着叶子芊凑了过去。
没有什么好犹豫的,因为,叶子芊就是冰霜无痕。
Diệp Lương trong lòng, đối với lá cây thiên tình cảm của người này, đã sớm toàn bộ chuyển hóa trở thành đối với băng sương không dấu vết tình cảm .
嗯,没错,肯定是这样——!!!
……